Vui lòng đăng nhập để vào diễn đàn.

Join the forum, it's quick and easy

Vui lòng đăng nhập để vào diễn đàn.
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tình mẹ - Hà Mai

Go down

Tình mẹ - Hà Mai Empty Tình mẹ - Hà Mai

Bài gửi by Ong Bờm 20/6/2008, 8:59 am

Tình mẹ
HÀ MAI (Hà Đông, Hà Tây)
Tôi
là một cô gái không lành lặn. Về hình thể bên ngoài, tôi trông khỏe
mạnh bình thường nhưng khi trái gió trở trời tôi lại lên cơn co giật
khủng khiếp.
Mọi người kể lại là do ngày bé tôi nghịch ngợm và vướng vào dây điện.
Sau một trận ốm nặng, tôi mắc căn bệnh co giật này. Tôi mang mặc cảm
bệnh tật từ thời thơ bé cho đến khi trưởng thành. Mặc cảm giày vò đó cứ
dai dẳng và tôi không ngừng trách mẹ vì đã khiến tôi ra nông nỗi này.
Thâm tâm tôi nghĩ rằng: chính mẹ trông tôi không cẩn thận nên khiến tôi
mới bị vướng vào dây điện như vậy. Tôi bị bệnh như vậy là do mẹ.
Chính vì suy nghĩ đó, tôi không gần gũi mẹ, không trò chuyện với mẹ bao
giờ. Mẹ rất buồn nhưng không nói gì cả. Mẹ cứ lặng lẽ chăm sóc cho tôi
và tìm cách chữa trị cho tôi từng ngày. Thời gian cứ dần trôi, tôi tốt
nghiệp cấp 3 và vào đại học. Tôi vẫn không tha thứ cho mẹ.
Xa nhà, hành trang của tôi ngoài kiến thức và nghị lực chiến đấu với
bệnh tật, tôi còn mang theo một bịch thuốc với lời dặn của bác sĩ: "Khi
nào lên cơn co giật thì phải uống thuốc trấn an, nếu không sẽ nguy kịch
và không lấy lại cân bằng được, sẽ không trở lại được trạng thái bình
thường".
Mọi chuyện cứ thế trôi qua cho đến một lần tôi về thăm nhà, tôi giận dữ
với mẹ vì mẹ muốn tôi ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày nữa. Tôi thấy khó
chịu và làm ngược lại hoàn toàn. Tôi đã bỏ đi thật vội và quên thuốc
uống ở nhà. Tối hôm đó khi đang ngồi ở nhà trọ, tôi bắt đầu có biểu
hiện co giật, bạn cùng phòng của tôi hốt hoảng gọi cho mẹ tôi. Lúc đó
là 11 giờ đêm. Mẹ tôi lặn lội đi 40km trong đêm để kịp mang thuốc đến
cho tôi.
Uống xong khoảng 1 giờ thì tôi tỉnh lại, thấy người mẹ ra đầm đìa mồ
hôi và cả nước mắt. Mẹ khóc khi thấy tôi vật vã, và mẹ cũng khóc vì sợ
tôi không trở lại trạng thái bình thường, mẹ còn khóc vì vật lộn với
cơn bệnh của tôi để tôi có thể uống được thuốc vào trong bụng.
Khi nhẹ dần trong người thì tôi mới cảm thấy thương mẹ - một mình đi
trong đêm tối, không sợ cướp giật để đến với tôi. Tình cảm của mẹ làm
cho bạn bè ở cùng tôi rất xúc động. Chúng nó cứ trách tôi đã không bao
giờ nghĩ tốt cho mẹ. Nghe chúng nó kể lại, mẹ tôi chỉ lặng lẽ khóc mãi
không thôi.
Lúc này đây, khi mẹ đã yên tâm ra về, tôi ngồi một mình và đọc lại mẩu
giấy mẹ viết để lại: “Con nhớ uống thuốc nhé, mẹ rất lo cho con!”. Tôi
cảm thấy mình thật là ích kỷ vì chỉ nghĩ đến cảm xúc của chính mình. Mẹ
đã hi sinh vì tôi, thế mà tôi chỉ trách mẹ.
Thương mẹ vô cùng, tôi bật khóc và muốn nói với mẹ: "Mẹ, con xin lỗi mẹ. Mẹ hãy tha thứ cho con!".
Ong Bờm
Ong Bờm
Administrator
Administrator

Nam
Tổng số bài gửi : 336
Age : 33
Trường : THPT Mạc Đĩnh Chi
Nghề nghiệp : Học Sinh
Lớp : 12A14
Pet : Tình mẹ - Hà Mai Hamster-7
Uy tín : 0
Registration date : 23/05/2008

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang


 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết